Những điều đơn giản như được cùng nhau vượt qua khó khăn thử thách của cuộc sống đó là cuội nguồn của Hạnh phúc dài lâu
Loan và Nam là đôi bạn cùng lớn lên từ nhỏ. Nhưng hoàn cảnh cùng không mấy dư giả. Học hết lớp 9 Loan đã phải đi làm để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ nuôi ba em ăn học. Còn gia đình Nam, bố mẹ đều làm ruộng chỉ đủ ăn. Hai người yêu nhau được 4 năm liền, cả hai gia đình đều muốn hai người kết duyên chung sống cùng nhau đỡ đần cho cả hai gia đình. Nhưng hai người lại không nghĩ như vậy.
Bấy giờ trong xã phát động phong trào đi xuất khẩu lao động Nhật Bản, nghe ngóng làng bên có mấy người đi rồi, về xây nhà lầu, mua xe đẹp lắm. Loan và Nam cùng gật đầu thống nhất rủ nhau cùng đi. Sang bên đó có người cùng chăm nom cho nhau, đỡ cực.
Hai đứa mang câu chuyện chia sẻ với các bố mẹ. Họ đều khuyên để cái Loan ở nhà, thằng Nam đi thôi. Giờ chúng tao già cả rồi, chúng mày đi hết lấy ai ra mà trông nom các em, phụ giúp chúng tao. Còn thằng Sứt, cái Cẫu và con Mít nữa chúng nó còn nhỏ quá. Phải một đứa ở nhà chứ.
Nhưng cuối cùng họ cũng bị thuyết phục bởi viễn cảnh tương lai mà minh chứng là cảnh tượng giàu có của những người trong làng. Họ khổ cả đời rồi. Bây giờ chúng nó đi hết, chịu khổ thêm ba năm nữa có gì mà không cố gắng được. Sự hi vọng, niềm tin từ hai phía gia đình đổ dồn lên đôi vai của đôi bạn trẻ khi họ chỉ mới vừa 23 xuân xanh.
Ngay hôm sau, cả hai cùng dắt tay nhau lên xã hỏi thủ tục và được biết do một công ty xuất khẩu lao động uy tín ngay đầu phố thực hiện. Trò chuyện với hàng giờ với họ hỏi các thông tin về đơn vị bên Nhật Bản thì được biết rằng đó là một công ty hàng đông lạnh, đang thiếu lao động trầm trọng. Thiếu những người trẻ, nhanh nhẹn, được việc đến làm việc ở đó. Họ đã có sẵn một khu nhà ở riêng cho người lao động cần tìm chỗ ở. Vấn đề còn lại chỉ phải lo ăn nữa thôi. Mà làm ở đó tính ra mỗi tháng cũng để ra được khoảng ba mươi triệu, nếu biết chi tiêu tiết kiệm...
Dư âm những thứ âm thanh ngọt lịm thổi vào tai mơ mộng của đôi trẻ, càng làm tràn trề thêm tinh thần quyết tâm để được sang đó làm việc. Khi đó là đầu năm 2010, họ chuẩn bị thủ tục để làm hồ sơ và học tiếng nữa tất cả là 6 tháng hết thảy. Đến giữa năm, sự đồng lòng của họ đã được đối tác Nhật nhận ngay. Nam vừa nhanh nhẹn vừa khỏe mạnh, Loan cũng vậy cô hết sức tự tin khi giao tiếp với họ bằng tiếng Nhật khi giới thiệu bản thân và tường trình thao tác làm việc. Hồ sơ của họ được duyệt nhanh chóng.
Khoảng tháng 7, họ đã có mặt ở Tokyo hòa vào trong guồng công việc. Thời gian đầu còn nhiều mới lạ và bỡ ngỡ nơi đất lạ. Loan và Nam như đôi sâu vừa được hóa thành bướm, nhẹ nhàng, quấn quýt bên nhau. Thoắt cái thời gian trôi qua hết một năm. Họ không còn bị cái cảnh nghèo khổ như ở Việt Nam, không biết làm gì để kiếm ra tiền, không còn lọ mọ làm ngày đêm quên thời gian nữa. Ở đây, việc làm ổn định, với họ được nhàn ở nơi quê hương rất nhiều. Tuy chỉ có cái nỗi lòng với gia đình khiến họ không lúc nào nguôi ngoai. Họ gửi tiền về nhà cho bố mẹ gia đình thường xuyên. Cuộc sống của họ thực sự thay đổi.
Những lúc công việc nặng nhọc có Nam giúp đỡ, hay khi ốm lúc đau họ luôn biết cách săn sóc cho nhau. Có lần Loan bị sốt, đó là vào đúng mùa đông đầu tiên ở Nhật Bản. Đó là thời gian đầu mới đi làm được chừng ba tháng, tâm lí hoang mang nơi đất khách chưa hết, va phải cái thời tiết khắc nghiệt, nó đã ăn mòn sức khỏe của cô. Cũng may sao, cái lạnh buốt da thịt đã khiến Loan phải nghỉ làm chỉ có năm ngày. Rồi sau đó cô quay trở lại công việc nhanh chóng. Có lẽ những người con gái làm nông cần cù luôn quật cường như thế. đó cũng là lần duy nhất cô bị ốm trong suốt ba năm đầu đi xuất khẩu lao động.
Cái khó mới ló ra được chân tình. Họ trở thành điểm tựa cho nhau trong cuộc sống. Và một đám cưới linh đình sau ba năm cùng nhau đi chuẩn bị cho tương lai mới dưới sự chúc phúc với đầy niềm tự hào của quan viên hai họ. Cô ấy là con gái tôi đấy, em trai họ nhà tôi đấy. Nhà cửa đẹp nhì. Hai đứa thật giỏi. Chúng nó yêu nhau trông đẹp đôi thật...